Bhutan (3): Hóa thân thành người Bhutan

bhutan52

icon-hanhtrinhKhoác lên bộ gho truyền thống của người Bhutan, đến chơi nhà một nông dân điển hình, thưởng thức các món ăn địa phương lạ lẫm,… tôi đã làm mọi cách để khám phá văn hóa của vương quốc bí ẩn này.

“Khi xuống sân bay, tớ phải mua ngay một bộ gho để mặc Wangchuck ạ! Cậu có gợi ý gì không? Tớ nên mua ở ngay Paro hay đợi về thủ đô Thimphu rồi mua?” – Tôi nói chuyện qua mạng với cậu bạn thời học đại học.

“Cậu nên đợi về Thimphu mà mua. Ở đó có nhiều cửa hàng tốt” – Wangchuck khuyên tôi nên kiên nhẫn đợi về đến thủ đô ở cuối hành trình. Tôi nghĩ thầm mình không đủ kiên nhẫn đợi đến lúc đó.

“Tớ muốn mua một bộ thật tốt. Như bộ cậu đang mặc ấy. Tớ thấy nó rất đẹp. Một bộ như vậy có đắt không?” – Tôi tò mò.

“À, bộ tớ đang mặc được may với chỉ làm từ vàng, giá khoảng 3.000USD” – Wangchuck nói tỉnh bơ.

“Ôi không, vậy thôi bỏ đi. Số tiền đó tớ có thể bay 2 lần đến Bhutan” – Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Wangchuck cười phá lên và nói vẫn còn nhiều lựa chọn cho tôi ở Thimphu.

Wangchuck là con nhà hoàng tộc. Những thứ cậu ấy mặc hẳn phải có đẳng cấp. Nhìn thì như vậy nhưng Wangchuck tỏ ra là một người giản dị và thân thiện. Tôi chơi với cậu ấy bao lâu nhưng không nhận thấy ở cậu có sự kiêu ngạo hay kênh kiệu của người bề trên. Wangchuck đã giúp tôi rất nhiều để tôi làm các thủ tục đến Bhutan một cách dễ dàng.

Hạ cánh xuống Paro, người đón tôi không phải là cậu mà là Ugyen. Wangchuck đang ở Bangkok và vài ngày nữa mới trở lại Bhutan. Chúng tôi đã gặp nhau đêm trước khi tôi bay đến Paro. Tôi nóng lòng hỏi Ugyen rằng tôi có thể mua một bộ gho ở đâu.

“Được, tôi sẽ đưa cậu đến một cửa hàng trong thị trấn sau khi chúng ta tham quan Paro” – Ugyen nhiệt tình đáp lại.

“Nếu tôi mặc bộ gho ra đường thì người bản địa có nhìn ngó tôi không? Tôi không muốn trở thành sinh vật lạ để người ta chỉ trỏ đâu” – Tôi hơi e ngại.

Ugyen trấn an tôi, nói rằng người nước ngoài đến đây cũng mặc bộ gho như một cách hòa nhập với người địa phương. Bản thân Ugyen cũng mặc một bộ gho với màu vải đặc trưng của người dân ở đây.

 bhutan60

bhutan62

bhutan61

Gho không phải là một trang phục đã bị lãng quên và chỉ mặc vào những dịp đặc biệt. Người Bhutan vẫn mặc gho như một trang phục bình thường ra đường, đi học, đi làm. Học sinh đi học nhất định phải mặc gho. Nhân viên công sở đi làm cũng vậy. Quan chức càng phải mặc. Nữ giới thì mặc bộ kira.

Trang phục gho truyền thống của người Bhutan xuất hiện từ thế kỷ 17. Gho là một chiếc áo choàng dài tới gót chân, nhiều lớp và nặng nề hơn âu phục một chút. Chiếc áo choàng này được túm lại và buộc lên ngang hông bằng một dây đai. Khi buộc lên thì áo dài tới đầu gối. Người ta đi thêm một đôi vớ đen dài tới đầu gối. Toàn bộ trang phục gho dùng dây để thắt và không hề có nút.

Ugyen dẫn tôi đến một cửa hàng bán vải và quần áo trên con phố chính của thị trấn. Người bán hàng đưa tôi vào kho để chọn màu vải, sau đó đem ra bộ gho với màu vải mà tôi thích. Mặc gho không phải là điều dễ dàng. Tôi hoàn toàn không mặc được nó, kể cả khi Ugyen chỉ cho tôi cách mặc. Ugyen đành phải giúp tôi. Mọi thứ thật sự phức tạp hơn tôi tưởng.

“Khi còn bé, tôi cũng chẳng mặc được gho. Mẹ tôi phải giúp tôi đấy. Dần dần tôi mới quen cách mặc” – Ugyen kể.

“Bộ gho này dày và nặng thật” – tôi nhận xét.

“Cậu biết không, bộ gho thường được may rất tốt. Ở Bhutan, đời cha thường truyền lại cho đời con bộ gho và nó vẫn tốt. Ngay cả quốc vương của chúng tôi cũng có một bộ gho do tiên đế truyền lại” – Ugyen say sưa kể, vừa giúp tôi mặc bộ trang phục – “Đây nhé, cậu phải xếp các lớp áo như thế này, thắt đai lại. Khoảng trống trước bụng sẽ giúp cậu đựng đồ, điện thoại, ví. Đảm bảo chắc chắn và đồ vật không bị rơi ra ngoài”.

Phần áo trước bụng tôi trông khá lùng bùng, cứ như tôi bị bụng phệ vậy nhưng người Bhutan toàn mặc như thế.

bhutan54

bhutan55

bhutan56

bhutan57

bhutan65

Tôi thích thú mặc bộ gho ra đường, hoà vào đám đông người bản địa và tự hào với những gì mình vừa khám phá được. Bộ quần áo có giá 65USD. Chẳng rẻ nhưng không đắt để có những trải nghiệm tuyệt vời. Khoác lên mình bộ gho, tôi cảm thấy phần nào đó tôi đã trở thành người Bhutan. Ông chủ tiệm nhìn tôi cười: “Trông cậu giống người ở miền đông Bhutan rồi đấy. Màu vải cậu chọn là màu người ở phía đông hay mặc. Mà khuôn mặt cậu cũng giống người phía đông”.

Vậy ra, tôi cũng biết cách chọn đấy chứ nhỉ? Tôi chụp ảnh và gửi cho Wangchuck xem. Cậu ta cười phá lên: “Ha ha, cậu biết cậu sai chỗ nào không? Không ai mặc bộ gho mà lại đi giày sáng màu cả. Cậu phải đi giày tây màu đen”.

Tôi cũng buồn cười chính bản thân. Nhưng được khoác lên bộ gho trong ngày đầu đến Bhutan, đối với tôi, như thế cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.

Paro,

Ngày 1 tháng 6 năm 2013

(còn tiếp)

Facebook Comments
Please follow and like us:

Add a Comment